chưa chủ động gọi bao giờ. Cô mỉm cười mở máy. Phía bên kia, là cái giọng ấp úng: – Cô… cô Phương phải không? Phương vừa vẫy tay chào đám học trò của mình, vừa mỉm cười ngồi xuống giường nghe máy: – Ừa… cô nè… – Em… em là Boray nè… cô… cô nhớ em không? – Hihi… nhớ chứ… cô có lưu số em mà… dữ hông… mãi đến giờ mới gọi cho cô. – Dạ… tại… tại em cũng ngại ngại… nên hổng dám… – Có gì đâu mà ngại… lúc lưu số của nhau… cô cũng biểu có rãnh cứ gọi nói chuyện mà… sao rồi… em dạo này thế nào… có khỏe