cô cứ hừng hực mãi không chịu thôi. Một mình Phương không thể cứ mãi vừa bú vừa sục, hai tay hai súng hoài được nên sau một hồi lâu, cô buộc phải buông một gã du côn ra, lo tập trung bú cho một gã thôi. Đến lúc cô buông ra thì hình như hai gã không còn tị nạnh nhau nữa. Gã mà cô buông ra giờ lại bước đến phía sau lưng cô. Gã không nói không rằng nắm hai bên hông của Phương rồi nhấc cô lên. Gã bắt Phương đứng thẳng dậy, không cho cô ngồi chồm hổm bú cặc nữa. Gã đang được bú, hất hàm hỏi: – Làm gì