rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi, Liên đoán là của anh Thục nên không dừng lại trả lời, chuyện quan trọng trước mắt Liên phải giải quyết trước đã. Đúng 30’ sau Liên đã có mặt ở cổng bến xe Mỹ Đình, phố Phạm Hùng. Bấm máy gọi cho ông một lần nữa thì không cần ông nhấc máy Liên đã nhìn thấy ông lững thững đi từ bên trong ra cổng, trên vai ông là cái balo quần áo. Ông lảng tránh ánh mắt của Liên, không dám nhìn Liên. – Bố lên xe đi ạ, con muốn nói chuyện với bố. Ông cũng trèo lên xe, Liên vòng lại