Thực ra từ ngày em sang, tôi vẫn nhắn hỏi thăm em, nhưng tần suất em trả lời rất ít, trả lời cũng khách sáo, có chăng là thêm vài câu dặn tôi ăn uống, sinh hoạt điều độ.
Cuộc ăn trưa tự dưng rơi vào trầm lắng hẳn. Tôi hỏi nó muốn đi đâu chơi, tôi tài trợ, nhưng nó bảo bận lắm, năm 2 vào nhiều chương trình học, nên không thể lơ là.
Tôi rút trong ví một phong thư giấy đưa nó.
Anh cho. Thích mua gì thì mua, ăn gì thì ăn, anh bận nên không đưa đi được.
Nó mở ra, mắt mở to ngạc nhiên, nhưng nó lại đóng lại trả lại tôi.