Thỉnh thoảng chị nhìn tôi nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ trách móc, mặc cảm tội lỗi khiến tôi không thể ngày nào cũng gặp chị. Tôi bèn xin cha mẹ đi du học, thằng nhỏ lớn lên giống tôi như tạc, mặc dù anh tôi và tôi cũng đã giống nhau lắm rồi nhưng mọi người viết thư qua kể nó có nét giống tôi hơn. Tôi nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, và bẵng đi 10 năm về sau, khi tôi có gia đình thì tôi mới gặp lại chị, tuy chị đã 38 tuổi nhưng cũng không mất đi vẻ đẹp thuở nào, tôi hỏi chị một câu để đánh tan sự nghi ngại của tôi lâu nay, tôi hỏi…
“Đứa con đầu lòng của chị là của…”
Tôi mới nói tới đó, chị đã ra hiệu bảo tôi im và chị nói, với một giọng dịu dàng cố hữu…
“Của ai cũng vậy thôi mà…”
Và chị mỉm cười, ánh mắt đầy thông cảm và thương yêu. Đó là kỷ niệm sâu sắc tội lỗi nhưng cũng đầy cảm kích của tôi về người chị đáng kính ấy.