nên Liên mặc cho con ôm mình, bầu vú của Liên áp hẳn vào ngực con, ấm áp kỳ lạ. – Con đến lâu chưa? Nào buông mẹ ra, xách đồ vào cho mẹ, gớm, lớn tướng rồi mà cứ như hồi còn bé. Tuấn luyến tiếc, mặt ịu xìu rời khỏi người mẹ, đón lấy mấy cái túi nilong đồ ăn trong tay Liên rồi nói: – Hồi còn bé con làm sao? Liên vừa đi vào trong nhà vừa nói: – Thì hồi con còn bé tí ấy, mỗi lần mẹ đón từ nhà trẻ về là bắt mẹ ôm từ trường về tới tận nhà, về nhà rồi vẫn không chịu buông mẹ ra, cứ ôm rịt lấy mẹ.