Kiều Hạ Linh chần chừ rồi gật đầu đáp: “Dạ phải”.
Vũ Hoàng Huy cong môi lên mỉm cười: “Chuyện đó đáng ra là sự cố ngoài ý muốn cho đến khi… con tự động dâng hiến cho chú Hạ Linh à”.
Kiều Hạ Linh vẫn không dám nhìn vào mặt của Vũ Hoàng Huy, cô khẽ lên tiếng: “Chú… đêm qua con không nở nhìn thấy chú bị dục vọng hành hạ nên mới làm như thế… con nghĩ là chúng ta nên quên đi thì hơn bởi vì chuyện này vô cùng sai trái, xét về mặt đạo đức, lương tâm hay pháp luật chúng ta đều sai mà”.